Gặp em lần đầu tại quán
cà phê do em làm chủ, tôi cứ nghĩ em chỉ là nhân viên chạy bàn. Không
có ấn tượng gì nhiều lắm ngoài lúc nào cũng tươi cười và nói chuyện như
trẻ con. Mà đúng là trẻ thật, hôm nay thì mới là sinh nhật lần thứ 21
của em. Nếu không có người nói ra, chắc chả ai tin được cô bé mới 3 năm
trước đây đặt chân ra Hà Nội để học đại học bây giờ đã là “bà chủ” của
hai cửa hàng đồng hồ thuộc dạng lớn tại thành phố Hà Nội và TP Hồ Chí
Minh, 1 shop thời trang và mới đây là thêm 1 quán cà phê.
Tôi thực sự bất ngờ và cảm thấy thú vị
về những gì em đã làm được, và sau đó là một dấu hỏi không hề nhỏ. Sau
khi biết được câu chuyện của em, tôi đã đề nghị được viết lại và chia
sẻ lên trang cá nhân của mình, đầu tiên thì em không đồng ý vì em không
muốn “nổi tiếng”, phần nữa là vì em thấy những gì mình làm được cũng
chưa có gì lớn lao để mà show ra cả. Nhưng rồi tôi cũng "dụ dỗ" được để
em đồng ý, với lý do đưa ra là “Nó sẽ truyền cảm hứng cho rất nhiều
bạn trẻ khác dám nghĩ dám làm.”
700 NGHÌN ĐỒNG THÌ LÀM ĐƯỢC GÌ ?
- Năm 2011, An ra Hà Nội học đại học.
Trong lớp An gần như 100% là nữ, ngay khi bước vào năm nhất một thời
gian, cô bé này phát hiện ra một điều, các bạn của mình có thể quên
sách vở khi tới lớp nhưng gần như không bạn nào quên mang theo mỹ phẩm
cả. Và thế là ý tưởng kinh doanh nảy ra ngay với cô bé này. Sau một
thời nhịn ăn nhịn mặc, dành dụm được 700k, An khởi sự việc kinh doanh
của mình với 1 tấm bạt nylon rộng cỡ 1m2 trên vỉa hè ở khu vực chợ nhà
xanh và bày bán các loại mỹ phẩm giá rẻ cho sinh viên.
- Em chia sẻ với tôi: ”Em chọn khu vực
đó để kinh doanh vì thời điểm đó em để ý ở chợ nhà xanh rất nhiều cửa
hàng quần áo phụ kiện giá rẻ cho sinh viên nhưng gần như chưa có hàng
mỹ phẩm nào.” Đơn giản là thấy NHU CẦU ĐANG CÓ + ÍT BỊ CẠNH TRANH nên làm thôi.
Đầu tiên thì An lấy mỹ phẩm từ quê nhà
lên để bán (nhà em ở gần cửa khẩu, nên có thể mua được hàng Thái Lan
với giá tốt), sau đó thấy việc làm ăn tốt, em chủ động đi tìm các mối
hàng lớn ngoài Hà Nội để nhập hàng. Và ý tưởng có phần “ngây thơ” đó
của An đã mang lại cho em khoảng 300 – 500k/ngày. Nhiều hơn cả em mong
muốn.
HÃY SỐNG TỐT VỚI TẤT CẢ MỌI NGƯỜI XUNG QUANH
- Việc kinh doanh mỹ phẩm đang diễn ra
thuận lợi thì trường chuyển địa điểm học, An đành bỏ dở công việc đang
"kiếm ăn tốt" của mình. Nhưng không lâu sau đó, cô bé không chịu ngồi
yên này đã lại tiếp tục phi vụ kinh doanh tiếp theo. Ở trọ gần trường
thuỷ lợi, khu vực có rất nhiều quán trà đá vỉa hè, An cũng nảy ra ý
tưởng kinh doanh trà đá. Nhưng để có được một ô vỉa hè ở khu vực đó là
cả một vấn đề, không có quan hệ, không có ai "bảo kê" thì đừng hòng
tranh được. Thế là một thời gian, An thường xuyên tham gia vào các hoạt
động tình nguyện, các đội bóng sinh viên ở trong trường, hầu như ngày
nào em cũng “lôi” theo rất nhiều bạn bè ra đó uống trà đá, tới mức các
bà chủ quán trà đá không ai là không nhớ em. Mọi người ai cũng quý em
vì tính xởi lởi nhiệt tình và lễ phép.
- Sau khi đã có quan hệ khá tốt với mọi
người quanh khu vực đó, An mới xin phép các quán trà đá xung quanh cho
em một ô nhỏ để tự kinh doanh. Một ngày em chỉ bán đúng 2 tiếng không
hơn, vì còn bận việc học. Tất nhiên là chả ai nỡ từ chối con bé cả, thế
là phi vụ tiếp theo trot lọt. Em bày được 3 cái bàn và 15 cái ghế nhựa
trong góc của mình. Việc đun nấu nước pha trà và phụ bưng bê, em giao
cho 2 bạn sinh viên khác làm, với điều kiện cho 2 ban đó được ở cùng
nhà trọ miễn phí. Thế là mỗi ngày bà chủ quán trà đá nhỏ tuổi nhất khu
cũng kiếm thêm được vài trăm nghìn đồng.
- “Bây giờ em không bán trà đá nữa nhưng
góc đó của em vẫn được giữ nguyên, nếu anh thích thì cứ ra đó mà bán
em để lại cho” An cười.
- Cảm ơn em, bao giờ thất nghiệp anh sẽ ra đó kiếm ăn :3
NẾU BẠN CỨ LÀM NHÂN VIÊN MÃI, BẠN SẼ KHÔNG TỰ QUYẾT ĐỊNH ĐƯỢC TƯƠNG LAI CỦA MÌNH
- Bán trà đà một thời gian, tuy cũng
kiếm được khá tiền nhưng An biết đấy không phải là nghề có thể tạo dựng
tương lai vững chắc cho mình. Cô bé gác việc bán trà đá lại, quay ra
tìm công việc khác. Lúc này trong đầu An có một băn khoăn lớn, tại sao
có rất nhiều người trẻ ra lập nghiệp lại thành công, còn rất nhiều
người khác lại không làm được. Để trả lời câu hỏi đó, em quyết định đi
tìm các cửa hàng có chủ là người trẻ tuổi mà kinh doanh buôn bán phát
đạt để xin vào làm nhân viên. Sau một thời gian đi tìm việc, em cũng
xin được vào làm ở một shop thời gian khá lớn do một ông chủ trẻ sở
hữu.
- Thời gian làm việc ở shop đã mang đến
cho em một kinh nghiệm quý báu, hãy bán CÓ LÃI NHỎ thôi nhưng phải TĂNG
QUY MÔ bán hàng lên. Shop thời trang này với phương châm là bán lẻ rẻ
như bán buôn luôn có một lượng khác rất lớn và ổn định, tuy tiền lãi
trên mỗi chiếc áo quần rất thấp so với các shop khác, nhưng do khách
hàng đa phần là sinh viên và lượng khách khá ổn định nên làm ăn rất tốt.
Dù chỉ là nhân viên đứng bàn hàng tại shop, An tự về nhà mày mò lên
internet đăng sản phẩm lên các trang rao vặt để có thêm khách hàng cho
riêng mình. Thế là không chỉ có được tiền lương từ việc bán hàng tại
shop, An còn có thêm cả thu nhập từ việc kinh doanh online của mình nữa.
Lúc đó việc kinh doanh online chưa phát triển như thời điểm hiện tại,
nhưng có những tháng thu nhập của em từ việc bán hàng online còn cao
hơn cả lương và thưởng tại shop cộng lại.
- Thấy em bán hàng tốt, chủ của shop
thời trang đó cũng rất tin tưởng em. Sau đó một thời gian, được chủ
shop đồng ý, em đã dành một góc nhỏ trong chính shop đó để tiếp tục
niềm đam mê trước đó của mình, kinh doanh mỹ phẩm, nước hoa. Mọi việc
diễn ra sau đó thuận lợi khi mà khách hàng đến mua quần áo cũng mua mỹ
phẩm của em rất nhiều. Tiền kiếm được từ bán mỹ phẩm còn nhiều hơn cả
tiền thu nhập từ bán thời trang, khách quen của shop mỹ phẩm nho nhỏ
con con đó ngày một nhiều hơn.
- Thế nhưng chính việc kinh doanh thuận
lợi đó lại khiến cho em mất đi chính lợi thế của mình, khi chủ shop
thấy lượng khách hàng mua mỹ phẩm ngày một nhiều và doanh thu từ đó
không hề nhỏ, họ đã đề cập “xin” lại góc nhỏ đó của em để kinh doanh.
Tất nhiên là em chả thế nào để ngăn cản họ được, vì đó là nhà của họ.
- Lúc đó em có tức tối hay hoang mang không ?
- Không đâu anh, em sớm biết việc đó thế nào cũng xảy ra mà, chỉ là nó đến sớm hơn em tưởng thôi.
- Một chút buồn cũng không có à ? Tôi hỏi.
- Có chứ anh, nhưng em buồn một chút
thôi. Em cũng tiếc lắm vì mọi thứ đang rất suôn sẻ, nhưng em lúc nào
cũng nghĩ “thua keo này ta bày keo khác”, An cười.
THUA KEO NÀY TA BÀY KEO KHÁC – HÃY ĐI CHIẾM LĨNH THỊ TRƯỜNG NGÁCH
- Sau khi bị chiếm mất “cơ nghiệp” đầu
tiên của mình, An đã quyết tâm với bản thân “Không thể đi làm thuê nữa,
mình phải tự quyết định việc kinh doanh của mình.” Em tìm được một cửa
hàng thời trang ở ngay gần shop cũ và đặt vấn đề xin thuê chung mặt
bằng với họ. Nói là mặt bằng cho oách thôi chứ thực ra em cũng chỉ xin
đặt 1 chiếc tủ kính nho nhỏ, nhưng em vẫn chịu 20% tiền thuê. Tất nhiên
là họ đồng ý. Lúc đó em rất trăn trở là cần phải bán cái gì, vì tất cả
khách hàng quen mua mỹ phẩm chỉ biết tới cửa hàng cũ, nếu chỉ bán mỹ
phẩm thì sẽ không thể cạnh tranh lại được. Rồi mày mò tìm hiểu thị
trường một thời gian, An nhận thấy các bạn trẻ đang có mốt diện đồ đôi,
quần áo đôi, phụ kiện đôi… và em nhanh chóng tìm ra một ngách gần như
chưa ai chiếm lĩnh để mình chen vào – đồng hồ đôi.
- Nghĩ là làm, An bắt đầu lên các trang
rao vặt miệt mài đăng tin rao bán các sản phẩm đồng hồ đôi. Kết quả
không nằm ngoài dự đoán, các topic của em đón nhận được rất nhiều phản
hồi tốt, rất nhiều người quan tâm đến mặt hàng của em. Chỉ trong 1 tuần
đầu tiên, khách hàng đến đông tới mức có ngày em phải lóc cóc đạp xe
đạp đi lấy hàng tới 2 lần về mới phục vụ được. Trong thời gian đó cũng
nhiều bạn sinh viên đặt vấn đề nhập hàng với giá buôn, em cũng đồng ý
luôn, thậm chí các bạn đó có thể dẫn khách ra thẳng cửa hàng của em lấy
hàng. Em cũng đồng ý cho các bạn không cần phải thanh toán trước nhập
hàng sau, sinh viên mà, vốn liếng chưa nhiều chỉ có nhiều bạn bè thôi.
Các “mối buôn” của em vì đó cũng bán rất khá. Em nhận thấy HÃY GIÚP ĐỐI
TÁC CỦA MÌNH SỐNG TỐT và MÌNH CŨNG SẼ SỐNG TỐT.
- Cùng thời gian đó việc kinh doanh của
cửa hàng mà em xin thuê đi xuống, chủ cửa hàng không thể tiếp tục kinh
doanh nên em phải gánh luôn toàn bộ chi phí mặt bằng. Lúc đó em cũng
lo lắm vì không biết có gánh được không, vì tuy việc kinh doanh thuận
lợi nhưng chi phí kinh doanh lại khá cao, lượng vốn quay vòng lại phải
đủ lớn. Thời điểm đó phân khúc em đánh vào là các loại đồng hồ giá rẻ
và khách hàng phần lớn cũng chỉ là sinh viên. Em lại phải suy nghĩ tìm
phương cách để cải thiện việc kinh doanh, và bắt đầu nghĩ tới việc kinh
doanh phân khúc cao cấp hơn. Lúc đó với em là lúc mệt mỏi nhất, vừa
phải lo việc học hành lại phải gánh vác toàn bộ việc kinh doanh một
mình, nên việc ăn uống nghỉ ngơi của em cũng rất thất thường, có lúc em
ước một ngày có 48 tiếng để có thể làm được mọi việc. Mãi sau này có
một cậu em họ em từ quê ra Hà Nội học thì em mới có thêm người phụ. Lúc
này em không phải tự đạp xe lóc cóc đi nhập hàng về nữa mà đã có cậu
ấy đèo đi.
TAI NẠN, RỦI RO CHỈ LÀ CƠ HỘI ĐỂ MÌNH ĐI ĐƯỢC XA HƠN
- Vào lúc việc kinh doanh đang vất vả
nhất thì hai tai nạn lien tiếp xảy ra với An, chiếc xe đạp cùng em đi
khắp nơi suốt thời gian qua bị mất, sau đó đúng 1 tuần, thì con bé ngây
thơ ngờ nghệch bị kẻ gian vào tận cửa hàng thôi miên rồi lấy đi chiếc
iphone, tài sản quý giá nhất của nó lúc đó, vừa là phương tiện liên
lạc, vừa là chiếc máy ảnh để up ảnh sản phẩm lên mạng. –Em vẫn còn nhớ
như mới hôm qua, lúc em tỉnh ra là bị lừa mất chiếc iphone, em chạy
chạy chân đất đuổi theo nó mà cả ngõ nhìn thấy, bác xe ôm cho em nhảy
lên đuổi theo, đằng sau lưng là cậu em họ đuổi theo chị (cũng đi chân
đất nốt) Nhưng không đuổi nổi, thế là mất… bi hài lắm anh ạ.
- Lúc đó cả hai chị em suy sụp lắm luôn,
không biết phải làm thế nào. Trong cái iphone đó còn là bao nhiêu số
điện thoại làm ăn với cả ảnh sản phẩm của em nữa. Nhưng em cũng không
cho phép mình buồn lâu, một phần là vì nhìn thấy cậu em họ, em không
muốn nó suy sụp khi nhìn thấy mình chán nản, một phần là vì câu nói
quen thuộc “thua keo này ta bày keo khác” lại vang lên trong đầu, em
thôi buồn ngay … tối hôm đó. Và em lại suy nghĩ xem làm thế nào để cải
thiện việc kinh doanh của mình, gia tăng được doanh thu nhiều hơn, để
không phải tiếc nuối rầu rĩ chỉ vì mất một cái xe đạp và một cái
iphone
- Thời gian này em bắt đầu
tìm hiểu các cửa hàng lớn về trong lĩnh vực đồng hồ, cả online và
offline. Quá trình nghiên cứu em nhận ra rằng các mẫu đồng hồ của họ
không được đẹp và phong phú lắm, em có cảm giác rằng em có thể cung cấp
hàng cho họ. Và nghĩ là làm, em bắt đầu lên kế hoạch tới gặp họ trực
tiếp để đặt vấn đề. Trước khi đi em cũng chuẩn bị rất kỹ, xem xét các
loại hàng họ có rồi ngồi lọc ra những mẫu đồng hồ mà em thấy là đẹp và
thời trang nhất để cho họ xem.
– Em bị khùng hả, ai làm ăn với trẻ
ranh như em ? Tôi hỏi. Vâng, em cũng biết sẽ bị từ chối, nhưng em nghĩ,
nếu mình chưa thử thì không thể nào nói là không thể được. - An nói.
Và phép màu xảy ra thật, sau vài ngày đi
lân la khắp các nhà phân phối đồng hồ, bị từ chối không ít lần, thì đã
có nơi đầu tiên đồng ý nhận hàng của em. Tất nhiên em để cho họ giá mà
em phải bù lỗ rất nhiều. Nhưng không quan trọng, em chấp nhận phần
thiệt trước để tạo dựng được uy tín. Đơn hàng đầu tiên của em là 100
chiếc đồng hồ, lúc đó em rất lo lắng vì số tiền em phải bỏ ra là rất
lớn, gần như là em đã bỏ ra đến đồng tiền cuối cùng của mình. Em lo
nhất là nếu họ không bán hàng được nhanh thì em chết đói mất. (nó liều
vãi nồi cả nhà ạ) Nhưng may mắn cho em là đợt hàng đó được tiêu thụ rất
nhanh, em nhanh chóng có các đơn hàng thứ hai, thứ ba… tiếp theo, rồi
các đối tác thứ hai, thứ ba… dần dần em cũng tìm được sau đó. Cảm giác
lúc đó thật tuyệt vì những NỖ LỰC và NIỀM TIN của mình đã được chứng minh bằng KẾT QUẢ.
THAY VÌ TRANH NHAU MIẾNG BÁNH NHỎ, HÃY CÙNG CHIA NHAU MIẾNG BÁNH LỚN
- Việc kinh doanh cũng từ đó mà đi lên,
lượng đơn hàng ngày một nhiều hơn, em cũng nhập hàng về nhiều hơn để
phân phối cho các cửa hàng. Nhưng là một quy luật tất yếu, thấy thị
trường đồng hồ có vẻ kiếm ăn tốt nên bắt đầu nhiều bên nhảy vào, cạnh
tranh giành mối hàng của em. Nhưng lúc đó em đã tạo dựng được một uy
tín đủ lớn với các mối buôn rồi nên cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Cho đến khi có một bên, họ có nguồn hàng cũng giống như em và ép giá
xuống để giành lấy thị phần. Lúc đó các mối buôn của em bắt đầu liên hệ
với em và đặt vấn đề, nếu em không down giá xuống thì sẽ không lấy
hàng của em nữa.
- Em cũng khá đau đầu về vấn đề này, vì
nếu giờ mình hạ giá xuống, chưa chắc đối thủ đã ngừng lại, nếu họ có
lực, họ có thể lại tiếp tục down giá xuống, lúc đó cả mình cả họ đều
thiệt, chỉ có các mối buôn kia là có lợi. Làm thế nào để chiến thắng
trong cuộc chiến này… Lúc đó em đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng em đã
tìm ra giải pháp, ĐÔI BÊN CÙNG THẮNG. Em liền lập tức liên hệ với đối
thủ cạnh tranh lớn nhất của mình, hẹn gặp họ để bàn bạc. Giải pháp của
em là hai bên sẽ không làm giá để dìm nhau nữa, mà cùng nhau nâng giá
lên bằng nhau với tỷ lệ lợi nhuận cao hơn, và cùng nhau chia sẻ các mối
buôn của mình. May mắn làm sao, đối thủ của em cũng đồng tình với
phương án đó của em. Buổi nói chuyện chỉ diễn ra ngoài một quán trà đá.
Và bây giờ, từ đối thủ, bọn em trở thành những đối tác lớn nhất, thậm
chí là bạn bè tốt của nhau…
NGƯỜI PHỤ NỮ THỰC SỰ LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ LÀM CHỦ ĐƯỢC CUỘC SỐNG CỦA MÌNH
Và thế là cô bé tỉnh lẻ đạp xe đạp ngày
hôm nay đã có trong tay một hệ thống phân phối không nhỏ, mở thêm một
cửa hàng trong TP HCM, bên cạnh đó cô còn mở thêm một cửa hàng thời
trang nho nhỏ ở quê nhà, tạo thêm công ăn việc làm cho các thành viên
trong gia đình nữa.
- Mẹ em có tự hào về những gì em làm được không ?
- Không đâu anh ơi, ngược lại khi thấy
những gì em đã làm, mẹ em còn rất buồn và thất vọng nữa. Gia đình em
không được êm ấm, ba mẹ sống ly thân từ khi còn rất nhỏ, mẹ em luôn
hướng cho em rằng hãy học thật giỏi rồi kiếm một người chồng kha khá,
tất cả tương lai đối với em là như vậy.
- Em có buồn vì mẹ không hiểu mình không ?
- Có chứ anh, dù em sẽ cố gắng hoàn
thành nốt việc học của mình để mẹ được vui lòng, nhưng em sẽ không
ngừng cố gắng để chứng minh cho mẹ em thấy, đại học không phải là con đường duy nhất để có một cuộc sống tốt đẹp. Quan trọng là bạn phải tự đứng vững trên đôi chân của mình. Một cuộc sống hạnh phúc không thể nào được xây dựng trên một nền tảng tài chính yếu kém.
- Em kiếm tiền giỏi vậy, mẫu người chồng của em là người thế nào, có cần siêu nhân như em không :3 ?
- Em cũng bình thường mà anh ơi (cười).
Với em chỉ cần một người đàn ông hiểu và luôn luôn ủng hộ mình là điều
tuyệt vời nhất rồi, tất nhiên anh ấy cũng phải biết kiếm tiền nữa, đàn
ông là phải có bản lĩnh chứ anh.
- Em có lời nào tới các bạn trẻ không ?
- Thường đa phần các bạn trẻ đều cho
rằng phải có vốn liếng lớn mới có thể kinh doanh được. Em muốn chứng
minh cho các bạn thấy rằng, không cần bạn phải có một xuất phát điểm
tốt mới có thể kinh doanh làm giàu. Em tin rằng nếu em đã có thê đi lên
chỉ từ một chiếc xe đạp và 700 nghìn đồng thì ai cũng có thể làm được.
Chỉ cần bạn đừng ngồi nghĩ một chỗ mà hãy đứng dậy và hành động, tất
nhiên cũng đừng làm một cách không có sự tìm tòi nghiên cứu, hãy học
hỏi kinh nghiệm từ những người thành công đi trước và từ trải nghiệm
của chính bản thân mình. Và đừng bao giờ nản chí, thua keo này ta bày
keo khác.
- Cảm ơn em vì những chia sẻ.
Info:
Tên thật: Nguyễn Tường An
Ngày sinh: 26/4/1993