"Chúa đảo" Đào Hồng Tuyển |
Người ta gọi anh là người đào hoa!
Đào hoa?! Tôi hiểu đào hoa theo nghĩa là một người rộng lượng, nhân ái, biết chia sẻ, cảm thông với người khác, nhất là với những người thuộc phái đẹp. Tôi rất yêu mẹ tôi. Mẹ tôi vừa qua đời ở tuổi 80, sau ngày mẹ mất, tôi mới hiểu ra nhiều điều…
Tôi cũng có một gia đình hạnh phúc. Tôi yêu vợ và ba đứa con. Con cả của tôi, cháu Đào Anh Tuấn tu nghiệp ở nước ngoài về. Bây giờ cháu thay tôi làm Tổng Giám đốc Công ty Âu Lạc, phụ trách toàn bộ khu vực Tuần Châu. Tôi có hai con gái là Đào Thị Đoan Trang - hiện đang làm việc tại Sài Gòn, cháu Đào Thị Phương Thảo vừa tu nghiệp về…
Thế mà người ta đồn rằng…
Đồn là tôi có mấy vợ chứ gì! Buồn cười thế đấy! Tôi chỉ có một vợ duy nhất, nhà tôi tên là Đỗ Minh Nguyệt,
Thế còn vụ Hiền chèo mà báo chí…(Đào Hồng Tuyển cười ầm lên.)
Cô Hiền có thuê phòng ở đây, chỉ vậy thôi. Bây giờ, cơ quan điều tra đã kết luận, không có gì cả, thế mà thiên hạ... Tôi đã gặp người viết chuyện vợ tôi đánh ghen ầm ĩ trên sân bay Nội Bài, anh ấy thú nhận viết theo lời đồn...
Người ta còn đồn rằng, anh sắp phá sản, đã bán Tuần Châu cho Hàn Quốc?
Đồn tôi nợ 4 ngàn tỷ đồng, không trả cho ngân hàng? Tôi chính thức khẳng định rằng, đó là chuyện bịa đặt. Tôi có thuê một công ty Hàn Quốc để họ quản lý kinh doanh các dịch vụ ở Tuần Châu, nhưng xem ra họ không đảm trách được. Năm ngoái, họ đã rút về nước rồi.
Ngoài Tuần Châu, anh còn đang kinh doanh ở những nơi nào?
Hiện giờ tôi có 14 công ty, 34 nhà máy xí nghiệp với cả vạn công nhân… Tôi kinh doanh ở nhiều nơi…
Và tài sản của anh là…?
Hai tỷ đô la Mỹ!
Anh là người giàu nhất Việt Nam?
Tôi đã tổ chức cuộc gặp một trăm người giàu Việt Nam và một trăm người đẹp từ khắp thế giới về đây…Anh biết rồi đấy...rất hoành tráng phải không?
Bí quyết làm giàu của anh?
Ý tưởng, những ý tưởng độc đáo! Tôi không làm những cái mà thiên hạ đã làm. Tôi làm những cái mà thiên hạ không làm. Hoặc làm những cái mà thiên hạ nghĩ đến nhưng không làm được!
Như việc đắp một con đường ra Tuần Châu?
Thời điểm đó, đúng là không ai dám làm. Khi tôi nói ý định đắp một con đường qua biển nối đất liền với đảo Tuần Châu, nhiều người cho tôi là tâm thần!
Tuần Châu đã có, đang là mơ ước của nhiều người, anh vừa lái xe đưa tôi đi xem cái mà Tuần Châu sẽ có…
Ngoài sân golf, tôi đã xây dựng xong một cảng biển, đang đóng 100 du thuyền hiện đại. Từ cảng biển này sang đảo Cát Bà là con đường gần nhất, chỉ mất 20 phút đi bằng phà du lịch. Từ đây du thuyền qua Hồng Kông, Ma Cao... đều rất thuận lợi. Một loạt biệt thự cao cấp sẽ được xây dựng, đậu ngay trước nhà là những du thuyền... mở cửa ra là nhìn thấy non nước Vịnh Hạ Long, kỳ quan thiên nhiên thế giới...
Nghe nói ông chủ họ Đào lại không phải họ Đào?
Tôi vốn họ Lý dòng dõi vua chúa ở Kinh Bắc. Gần 600 năm trước, do những biến loạn ở triều đình; nhiều người trong hoàng tộc phải thay tên đổi họ, số thì vượt biển sang tận Cao Ly (nhiều người họ Lý làm ăn phát đạt ở Hàn Quốc đã tìm về nguồn cội Việt Nam mà báo chí đưa tin). Số còn lại dạt ra vùng sát biển, lập ấp, khai khẩn tạo lập những vùng quê đổi mới. Tổ tiên tôi lập ra ấp Hà Nam ở Quảng Yên… Đó là nơi tôi sinh ra và lớn lên. Năm 12 tuổi, tôi có một ông bố nuôi người miền Nam tập kết. Nhờ có ông tôi được đi học trường thiếu sinh quân ở Quế Lâm (Trung Quốc). Sau đó, tôi tham gia Đoàn tàu không số vào Nam chiến đấu… năm 1979, cuộc chiến tranh biên giới phía Bắc nổ ra, tôi đang ở trong đoàn cố vấn cho Campuchia, bị gọi về…
Đường vào đảo Tuần Châu - một thời đã coi là ý tưởng "điên rồ".
Tôi không bao giờ quên những tối lang thang, ngủ trong vườn hoa Tao Đàn, như một kẻ bụi đời; Có hôm còn bị kẻ cắp lột mất đôi dép nhựa Tiền Phong tài sản quý giá nhất của tôi lúc đó. Tôi đi dọn phân lợn cho gia đình cán bộ (ngày ấy nhiều cán bộ ở Sài Gòn thường nuôi lợn trong nhà), hay hầu bia cho các thủ trưởng ở quán nhậu… Một đêm, đói lả người, ngồi trong gara ô tô (người đã cho tôi ngủ nhờ), tôi thấm thía cái đói cái rét, cái nghèo, cái hèn… Đêm đó, tôi thầm hứa với mình, sẽ trở thành một người giàu có của Việt Nam.
Tôi bắt đầu liên hệ với những người đã học kỹ thuật ở Mỹ, ở Anh, ở Úc, nay đang thất nghiệp, cùng họ tận dụng nhà xưởng bỏ không (dạo đó ta đang cải tạo tư bản tư doanh) để mày mò sản xuất nước uống, sản xuất phân bón…
Nước khoáng Đảnh Thạnh, phân bón Bình Điền 2… là những sản phẩm chúng tôi làm ra, lúc bấy giờ bán rất chạy vì không có ai cạnh tranh… Chỉ mấy năm đã có hàng ngàn cây vàng, tôi mua nhà, mua đất… Nói thật, tôi giàu lên nhờ đất đai…
Vì sao anh lại chuyển về T.Ư Đoàn…?
Anh Hồ Đức Việt kéo tôi về làm Phó Giám đốc Tổng Cty xuất nhập khẩu T.Ư Đoàn. Lúc đó xuất nhập khẩu phải qua các tổ chức, công ty nhà nước, tư nhân không được làm. Với lại, tôi cũng ôm mộng làm quan! Ở trong quân đội, tôi cứ nghĩ mình sẽ thành tướng, nhưng thực tế, tôi chỉ là một người lính… tôi làm việc ở T.Ư Đoàn mấy năm. Năm 1988, lúc đầu tư làm đường ra đảo Tuần Châu tài sản của tôi đã hơn 10 triệu đô la.
Mong ước lớn nhất của anh bây giờ?
Làm trưởng một đặc khu hành chính!
Đặc khu hành chính?
Vâng. Nghe có vẻ ngông cuồng phải không!
Tôi chưa hiểu lắm!
Cách đây 4 năm, tôi đã sang Campuchia đã gặp một số quan chức cao cấp, tôi bày tỏ nguyện vọng mua hai hòn đảo ở gần đảo Phú Quốc của Việt Nam. Tôi muốn xây dựng một trung tâm tài chính quốc tế, tập hợp tất cả những người giàu có trên thế giới về đây, ai cũng có một biệt thự trên hòn đảo này. Ở đó người ta sống theo luật lệ quốc tế…
Anh có tin rằng, ý tưởng đó sẽ trở thành hiện thực?
Tôi biết là rất khó khăn. Nó động chạm đến rất nhiều vấn đề, không chỉ vấn đề kinh tế mà còn chủ quyền, an ninh v.v… Nhưng đó là mong ước của tôi. Thành công hay không, tôi không dám chắc!
Có vẻ là một dự án không tưởng, thậm chí như anh nói là… điên rồ!
Tôi nghĩ rằng trên thế giới này, nếu không có những người dám mơ ước làm những việc động trời, dám có những ý tưởng mà mọi người cho là điên rồ, liệu thế giới có những biến đổi to lớn không? Những kỳ quan mà đời để lại cho chúng ta hôm nay có lẽ đều bắt nguồn từ những ý tuởng táo bạo và điên rồ!
Và anh muốn để lại một cái gì đó cho đời!
Chả phải tôi, mà nhiều người… "Làm trai sống ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông" như cụ Nguyễn Công Trứ đã nói. Nhưng con người cũng rất dễ rơi vào cái bả hư danh…
Đúng vậy! Khi người ta đã nhận ra thói hư danh, liệu người ta có còn mắc vào vòng danh lợi?!
Dương Kỳ Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét